“Phương án 0 tuổi” đề xướng dạy trẻ nhận biết mặt chữ và đọc hiểu ngay từ khi còn nhỏ, đã khai phá một miền đất hoang vu trong lý luận và phương pháp phát triển đồng bộ “ngôn ngữ thị giác” (nhận biết mặt chữ và đọc hiểu) và “ngôn ngữ thính giác” (nghe và nói chuyện). Bản thân trẻ bước đầu nhận biết mặt chữ trong vô thức cũng rất nhẹ nhàng, không hề có áp lực và gánh nặng giống như khi chúng nhận biết người, vật, học nói chuyện, học đi và thưởng thức âm nhạc.
Nếu dạy trẻ ngay từ sớm và đúng phương pháp, thậm chí khi trẻ lên ba hoặc bốn tuổi đã có thể nhận biết được các mặt chữ, bước vào thế giới đọc hiểu; lên năm hoặc sáu tuổi có thể đọc rất nhiều cuốn sách khác nhau. Đây quả là một kì tích trong giáo dục, ngay cả như tôi nhiều lúc cũng dũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước những độc giả nhỏ tuổi của chúng ta!
Tôi vô cùng hạnh phúc khi phát hiện ra sự phát triển của nhân loại đang làm xuất hiện một khả năng: đó chính là trước khi trẻ bước vào tiểu học, bước đầu có được khả năng nhận biết mặt chữ và đọc hiểu cũng như năng lực để nghe và nói chuyện; tới khi trẻ chính thức vào tiểu học đã có thể vận dụng cả hai công cụ ngôn ngữ là văn nói và văn viết. Nhờ đó, dưới sự hướng dẫn và gợi ý của các thầy cô giáo, các em học sinh có thể tiếp thu di sản văn hóa của những thế hệ cha anh đi trước, đồng thời có điều kiện phát triển đầy đủ khả năng tự học của bản thân để học tập và nghiên cứu…
Đây không chỉ là một sự kiện lớn trong lịch sử giáo dục mà còn trong cả lịch sử văn minh của toàn nhân loại!